SỐNG LẠI THÀNH CON HÁT THỜI DÂN QUỐC

Tác giả: TÚ VU LÂM

Edit: Cuồng Hầu Thủy Liêm Động

Thể loại: Trọng sinh thời dân quốc, cường thủ hào đoạt, tra công biến trung khuyển x phúc hắc yêu nghiệt thụ, 1 x 1, HE

BẢN DỊCH PHI THƯƠNG MẠI, KHÔNG BIẾT TIẾNG TRUNG, DỊCH SAI XEM NHƯ CHƯA DỊCH, AI GÓP Ý CÁM ƠN

 

CHƯƠNG 3: HÁT HÍ KHÚC  

Thiệu Hân Đường cảm thấy thực nhức đầu, vốn một lúc phải trải qua không biết bao nhiêu sự việc không rõ đã làm người ta thực thượng hỏa, nay còn bị một quân phiệt coi trọng, quả thực xuyên qua là không hay ho.

Bế quan toả cảng chắc chắn diệt vong, người phải sinh hoạt giữa xã hội. Cho nên sau một đêm Thiệu Hân Đường rối rắm, liền quyết định đi ra ngoài tìm kiếm giải vong chi lộ cho mình.

Gánh hát “Hồng Mặc” vị trí có điểm thuận lợi, tại một nhà cũ giữa ngõ nhỏ phố bắc, vài cái sân nhỏ trống bị bầu gánh mua rồi đả thông, kéo dài non nửa con phố.

Dương quang tinh hảo, minh lượng thiên không xanh thẳm trong sáng như bị nước tẩy qua, gió nhẹ đầu hạ nhẹ nhàng thổi cành liễu, trong viện vài tiểu hài nhi của gánh hát đang được huấn luyện các loại tài nghệ, còn có sư phụ tay cầm thước trúc ở một bên thỉnh thoảng gõ một cái.

Thiệu Hân Đường ra khỏi tiểu viện tử của mình, liền nhìn thấy tình cảnh náo nhiệt như vậy, bất tri bất giác lo lắng cùng nghi ngờ mấy ngày qua tiêu tán không ít, kìm lòng không đậu đi qua xem thử.

Lục Hải đang giáo huấn một đệ tử, thấy đệ tử không ngừng hướng mình nháy mắt, nhìn lại, chỉ thấy Thiệu Hân Đường đứng ở dưới bóng cây, nắng xuyên qua khe lá loang lổ chiếu xuống ngũ quan cực kỳ xinh đẹp tinh xảo, đang chuyên chú xem hài tử luyện công.

“Thiệu tiên sinh.” Lục Hải do dự một chút, vẫn là đi đến hướng Thiệu Hân Đường: “Thân thể được chứ?”

Thiệu Hân Đường nghe được thanh âm hồi thần, nhìn đến Lục Hải khoảng năm sáu mươi tuổi, trên cằm một phen râu bạc, tinh thần lại quắc thước, không biết xưng hô với đối phương như thế nào, liền hơi hơi gật đầu một cái nói: “Tốt hơn nhiều.”

Thiệu Hân Đường nghĩ lời nói không mang theo tính danh như vậy rất là không lễ phép, nhưng hắn không biết, đối người khác xem ra, hắn hôm nay đã là phá lệ nhiệt tình.

Thiệu Hân Đường bị Vu tư lệnh nhìn trúng, một đêm trước khi đi tư lệnh phủ tự sát trong phòng sự việc này ai chẳng biết, nay tử không chết qua một hồi, lại ra tới cửa, tám phần là đã nghĩ thông chút. Hơn nữa chỉ bằng bộ dáng mảnh mai này của Thiệu Hân Đường, không chừng ngày nào đó lại thành tiểu tâm can của người ta, hiện tại đương nhiên là mỗi người đều muốn nịnh bợ lấy lòng.

Nghĩ đến hôm nay vừa vặn tâm tình hắn hảo, Lục Hải như thế nào sẽ không nhân cơ hội này trò chuyện thêm vài câu, cùng vị tiểu công tử tiền đồ vô lượng này câu thông một chút cảm tình……

Đầu óc Lục Hải dạo qua một vòng, tuyển đề tài thông thường nhất, cười nói: “Thiệu tiên sinh đã bao lâu không lên đài, nhóm mê hí mấy ngày nay nhất định là muốn nghe ngài hát đến điên rồi.”

Nói đến hát hí khúc, tuyệt đối là thứ Thiệu Hân Đường yêu nhất. Này không chỉ là chức nghiệp của Thiệu Hân Đường, càng là nhân sinh và giá trị tồn tại của hắn.

Đời trước, sinh ra tại danh môn thế gia, phụ thân là chuyên gia nghiên cứu hí kịch Trung Quốc, mẫu thân là diễn viên hí kịch nổi danh, kỳ vọng của cha mẹ đều ký thác tại trên người ba nhi tử, lại chỉ có một mình Nhiếp Thư Dương đối hí kịch cảm thấy hứng thú, hai ca ca trong nhà đến tuổi có hiểu biết đều cự tuyệt việc tiếp tục học tập hí kịch. Đại ca sau lại thành thầy thuốc khoa não, Nhị ca mở công ty thương mại bên ngoài, đều tính là có chút thành tựu. Chỉ có một mình Thiệu Hân Đường kiên trì nghiên tập hí kịch, cuối cùng cũng thật sự thành công, nhưng trừ bỏ hí kịch, thật đúng là hắn không còn cái gì. Cho nên hí kịch đối với hắn mà nói, đại biểu không chỉ là một loại chức nghiệp, càng là kiêu ngạo của hắn. Nghe xong lời nói của Lục Hải, hắn không khỏi nghĩ tới nhóm mê hí kiếp trước, trong lòng rất là thất lạc, thuận miệng đáp: “Còn không biết.”

“Thiệu tiên sinh thân mình chưa tốt hẳn, không đăng đài được, nhưng có thể nghe hí. Đêm nay tại hí lâu Nguyệt Quế sẽ ca Kinh Thoa Kí, Thiệu tiên sinh liệu có hứng thú?”

Kỳ thật nói lời này xong Lục Hải có chút hối hận, thầm trách chính mình nhất thời hưng phấn đã quên Thiệu Hân Đường là cái dạng người gì. Thời điểm đang hối hận, không nghĩ đến Thiệu Hân Đường cư nhiên gật gật đầu nói: “Hảo!”

Buổi tối trước khi đi, Thiệu Hân Đường lại khiến Cẩu Đản đem tình huống những người ở bên cạnh đều nói sơ qua một lần, mang theo Cẩu Đản cùng đi đến chỗ hẹn.

Hí lâu tại hai căn phố ngoại, đều hai tầng. Bên phải là một tửu lâu sinh ý náo nhiệt, bên trái là gian trà phô. Một bảng hiệu hắc mộc thiếp vàng giắt cao cao trên lan can lầu một cùng lầu hai, mặt trên viết bốn chữ to “Hồng Mặc hí lâu”, nhìn qua có chút khí phái.

Thiệu Hân Đường nghe được giọng hát nữ tử tên là Nguyệt Quế, ngược lại thấy rất tốt, chỉ là sân khấu kịch đặt tại góc thấp, càng không có ngọn đèn hiện đại tiên tiến, người nghe hí bên dưới ăn uống nói nháo, nhao nhao ồn ào, ảnh hưởng đến hiệu quả hí biết bao nhiêu.

Thiệu Hân Đường xem xong, rất là thất vọng, càng nghĩ phải nhanh chuộc thân. Lúc này, đột nhiên nghe Lục Hải ngồi ở một bên cảm khái nói: “Đêm nay Nguyệt Quế xướng xong, ít nhất cũng được hai ba mươi đồng đại dương.”

“Nàng không phải bán mình cho ‘Hồng Mặc’ sao?”

Thiệu Hân Đường lơ đãng hỏi, ánh mắt nhìn Cẩu Đản ngồi ở bên cạnh giống như chuột nhỏ trảo mâm đựng đồ ăn trái cây hướng miệng ngoạm.

Lục Hải cổ quái nhìn hắn một cái, nghĩ rằng vị gia này không chỉ có bộ dạng bất thực nhân gian yên hỏa, cũng không quan tâm sự việc “Nhân gian” a. Nói: “Nàng đương nhiên không phải, nàng là con hát mướn. Bất quá dù bán thân, nếu không thỉnh con hát như vậy, cũng được không ít hơn nửa đồng đại dương nha!”

Đang châm trà cho Cẩu Đản Thiệu Hân Đường sửng sốt, thốt ra: “Bán thân còn cấp tiền?”

Lập tức nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Lục Hải, kịp phản ứng lại, thay đổi ngữ điệu nói: “Ý của ta là cho cũng cho quá ít, không tính là cái gì!”

“Kia ngẫm lại xem như đúng.” Lục Hải đồng ý phụ họa.

Sau đó hai người lại im lặng xem hí, trong lòng Thiệu Hân Đường cũng kích động không thôi. Không nghĩ tới bán thân hát hí khúc còn cấp tiền. Mấy ngày nay hắn cân nhắc kiếm tiền như thế nào, mà ngay một cái ý tưởng có thể gật đầu cũng không có, đời trước trừ bỏ hát hí khúc vẫn là hát hí khúc, hết thảy bên người sớm có nam nhân kia vì mình chuẩn bị tốt, có khi nào cần nghĩ tới vấn đề tiền bạc. Nay kỹ thuật duy nhất của bản thân mình có thể kiếm tiền, vẫn là cho hắn ủng hộ rất lớn.

Buổi tối trở về vừa lúc đụng tới bầu gánh Thẩm Tài Điền. Hắn đầu tiên là luôn miệng oán giận sinh ý mấy ngày nay càng ngày càng kém, sau đó quanh co lòng vòng nói cho y buổi tối ngày mai có một hí đài, hỏi y có thể lên hay không. Thiệu Hân Đường một tiếng đáp ứng luôn, ngược lại khiến Thẩm Tài Điền nhẹ nhàng thở ra.

Danh vọng đời trước cũng không phải vô duyên vô cớ có được, không có nhất thiên kịch nam từ cổ chí kim nào Thiệu Hân Đường không thể đọc làu làu, luyện qua bao nhiêu lần, mà hắn am hiểu nhất lại là kịch nam, nghĩ đến xướng của Nguyệt Quế đêm nay, thật sự đối với hắn mà nói xem như một bữa ăn sáng.

Buổi tối khi ngủ Cẩu Đản ngồi xổm bên giường tháo giày hắn rửa chân cho hắn, bị Thiệu Hân Đường kiên quyết chống cự, phải nói Cẩu Đản thật đúng là hài tử tốt, nhu thuận hiểu chuyện không nói, mỗi ngày lại giống con quay nhỏ chuyển vòng quanh mình, phi thường thử thách nhãn lực. Thân thế Cẩu Đản cũng rất đau khổ, khi rất nhỏ cha mẹ đã chết, trước khi bị bán đến Hồng Mặc vẫn ở tại nhà cữu cữu, mợ lại là nữ nhân khắc bạc, hài tử cũng nhiều, năm trước liền đem y bán tới nơi này, nói là cũng có thể học chút tay nghề, về sau có thể tự mình dựa vào chính mình. Sau khi Cẩu Đản nhận mình làm cha nuôi, tuy rằng lúc trước Thiệu Hân Đường đối với y không tốt, nhưng cũng biết hắn là chỗ trông cậy duy nhất mà mình có thể dựa vào, quyết tâm muốn hiếu thuận với cha nuôi, dưỡng lão cho hắn.

Thiệu Hân Đường biết việc này xong cảm thấy chua xót, đau lòng hắn. Biết hài tử này coi như là một trách nhiệm của mình, liền cũng suy nghĩ cách cho hắn một tương lai tốt đẹp. Nhưng hiển nhiên phía sau hát hí khúc là không tiền đồ, Thiệu Hân Đường nghĩ đưa hắn đi đọc sách, nhưng đó là một kế hoạch lâu dài, y mới đến, nhất thời chưa làm được, trước hết cứ mưu tính đã.

Lăn qua lộn lại một buổi tối, ngược lại nghĩ ra tên cho tiểu hài nhi, luôn kêu là “Cẩu Đản” “Cẩu Đản” cũng không phải chuyện hay ho gì.

Mơ mơ màng màng nửa tỉnh nửa mơ, thẳng đến khi trời gần sáng, Thiệu Hân Đường mới dần dần ngủ……